[VKOOK Fanfic] Kim Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn
  • Min Yoongi vừa bực vừa cuống.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Cho dù vậy thì ai cho phép anh mặc cho tôi như thế này?
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Đừng lo, đợi anh giặt sạch rồi mặc cũng không muộn
  • Park Jimin xoa xoa cặp mông trơn nhẵn của cậu, giọng nói gợi cảm hơi có ý trêu ghẹo.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Hay lát nữa anh đi mua cho em, nói cho anh biết em mặc size nào, ok không?
  • Min Yoongi cảm thấy có phí lời chửi mắng hắn mặt dày vô liêm sỉ cũng không có tác dụng gì. Cậu tát hắn một cái không quá đau, nhưng lại không khác gì đang ve vãn, quả nhiên hắn còn ôm cậu chặt hơn.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Được rồi, đừng giận nữa mà
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Tối qua em còn chưa ăn gì, hay anh nấu cái gì đó cho em ăn nhé?
  • Min Yoongi bĩu môi thầm nghĩ, cậu đã bị ăn sạch rồi, hơi sức đâu còn ăn thêm cái gì nữa.
  • Park Jimin trưng ra vẻ mặt đáng thương, không ngừng làm nũng.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Anh vẫn còn đang ốm đây này, em không thể đối tốt với anh hơn một chút được sao?
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Hừ, tôi có thấy anh đau ốm gì đâu?
  • Min Yoongi thật khâm phục tài năng nói láo không chớp mắt của người trước mặt, rõ ràng cậu mới là người thê thảm hơn hắn, cả eo cả lưng đều đau đến chết đi sống lại.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Anh vẫn còn sốt thiệt mà, không tin em sờ thử xem
  • Park Jimin vừa nói vừa kéo tay cậu sờ lên trán mình cho bằng được.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Nè, em thấy không?
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Anh đâu có nói dối em đâu!
  • Quả thực trán vẫn còn hơi nóng, thế nhưng tinh thần đã khá hơn rất nhiều. Min Yoongi vội rút tay về, giọng dịu đi mấy phần.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Đã uống thuốc chưa?
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Uống rồi mà…
  • Park Jimin vội vàng ôm lấy eo cậu, cọ qua cọ lại chiếc má ấm nóng vào người cậu.
  • Min Yoongi xấu hổ đẩy Park Jimin đã mất hết liêm sỉ ra, giả vờ bực mình ghét bỏ.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Tránh ra coi, nóng chết đi được!
  • Park Jimin ôm lấy Min Yoongi âu yếm một lúc. Sau đó hắn vội chạy ra phòng khách, nhặt chiếc nhẫn đã bị cậu vứt xuống kệ để giày lúc trước, rồi quỳ một chân bên giường, gương mặt vô cùng nghiêm túc lẫn dịu dàng cầm lấy tay của cậu. Giọng nói cầu khẩn đến mức đáng thương.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Yoongi à, em đồng ý gả cho anh nhé?
  • Min Yoongi lặng lẽ nhìn người đàn ông trước mặt không nói câu nào.
  • Phảng phất như cả một thế kỷ dài đã chầm chậm trôi qua, lâu đến mức hắn nghĩ cậu lại từ chối hắn giống như lần trước thì cậu bỗng im lặng đưa ngón áp út vòng qua chiếc nhẫn, nhấn mạnh từng chữ.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Park Jimin, tôi chỉ cho anh một cơ hội này thôi
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Nếu như anh dám lừa tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
  • Những kẻ nói dối thường có tâm trạng cầu may, Park Jimin cũng không ngoại lệ. Hắn cho rằng chỉ cần từ nay thật lòng đối tốt với cậu, những tội lỗi trước đó cũng sẽ được tha thứ.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Được, anh hứa sẽ không làm em thất vọng
  • Mãi cho đến khi sự thật được phơi bày, Park Jimin mới nhận ra bản thân đã quá sai.
  • Min Yoongi về đến bệnh viện, không ít ánh mắt của đồng nghiệp chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón tay của cậu. Phải chăng hôn sự của cậu và hắn đã định rồi? Việc này tuy là bí mật nhưng quả thật là một việc tốt!
  • Lúc y tá Kim đến đưa tài liệu cho Min Yoongi, trên mặt đầy ý cười chúc phúc. Cậu nhất thời không biết phản ứng thế nào, đơ mặt nhìn đối phương.
  • Y tá Kim chỉ chiếc nhẫn cưới trên ngón tay của cậu, tủm tỉm cười.
  • Kim Seok Jin
    Kim Seok Jin
    Bác sĩ Min và Park tổng sắp kết hôn rồi à?
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Hửm?
  • Min Yoongi máy móc gật đầu.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Ừ, đúng vậy
  • Lúc cậu ngẩng đầu lên nhìn văn kiện đã ký xong đưa cho y tá Kim, Kim Seokjin chú ý đến phần gáy gần cổ của cậu. Chỗ cổ trắng nõn được áo sơ mi che lại kia có một dấu hôn rất sâu, kết hợp với làn da trắng tuyết của cậu giống một bức tranh tình sắc rõ ràng.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Sao thế?
  • Min Yoongi nhìn thấy y tá Kim cứ đứng đó không chịu đi, cậu nghĩ đối phương vẫn còn có chuyện muốn nói.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Còn có việc gì à?
  • Bất chợt nhận ra mình thất thần, y tá Kim ngại ngùng ho khan một tiếng.
  • Kim Seok Jin
    Kim Seok Jin
    Khụ khụ… À, không có gì, không có việc gì cả
  • Thầm nghĩ hay là cứ nhắc nhở bác sĩ Min một chút, dù sao đây cũng là môi trường làm việc, nếu như bị người khác nhìn thấy thì không được tốt lắm.
  • Kim Seok Jin
    Kim Seok Jin
    Bác sĩ Min, cổ của anh...
  • Y tá Kim chỉ tay đến vị trí trên cổ gần gáy của cậu, đỏ mặt nhắc nhở.
  • Kim Seok Jin
    Kim Seok Jin
    Ở đây có một dấu hôn rất rõ, anh nên kéo cổ áo che lại một chút
  • Min Yoongi vô thức nắm chặt cổ áo, khuôn mặt xinh đẹp lúc trắng lúc hồng, ngại ngùng cảm ơn.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Cảm ơn cậu, tôi biết rồi
  • Kim Seok Jin
    Kim Seok Jin
    Ừm, vậy tôi đi trước đây
  • Y tá Kim đi rồi, Min Yoongi vẫn đứng ngoài cửa phòng làm việc, lấy điện thoại ra, mở camera trước. Nhẹ nhàng kéo cổ áo sơ mi, không khó khăn gì liền nhìn thấy một dấu hôn đỏ rực.
14
Chương 143: Dấu hôn